Truyen Ngan

Picture


  Biết Thương Màu Lá

Hoang Ngoc Tuan

Su
t bui chiu tôi đi qua dưới nhng tàn lá v đường. T lúc mt tri ban trưa đ lênh láng trên da tht rám nng ướt m hôi, cho đến khi hoàng hôn ln xung, màu xám xanh ca tri phơn pht cùng nhng ngn gió mát thi hây hây t con sông quen thuc.

Tôi đi hái nh
ng trái bàng xanh, đè nghiến nó trên mt đường, dùng đá nhn hay chiếc guc mc đp v nát lp v ngoài xơ xác, đôi chút ht bàng không còn nguyên vn, tng mnh nh béo bùi trong ming. Hi đó, tôi chưa biết thương màu lá. Tôi chng h quan tâm đến lá cây, lá non, lá va xanh hay lá chết va lìa cành. Tôi ch chú ý đến nhng trái chín.

Và có l
không nơi nào bng được vườn nhà tôi, quanh năm cây đy trái. Mùa nào cũng có mt th trái cây va ng chín, thay phiên nhau cng hiến qu ngt cho tôi không bao gi thiếu vng. Hết nhãn lng đến mãng cu, trng cá, trng gà, cam, quýt, thanh trà, mít, khế ngt, i, “chay”... và mt vài th khác na, tưởng có th bày mt ca hàng trái cây ngay trước cng.

Nh
ưng nhà tôi không phi là mt nhà buôn bán. Nhà sng êm đm tĩnh mch, dành nhng căn phòng c kính vi bàn th ông bà nghi ngút khói hương cho người ln. Còn khu vườn hoàn toàn dành riêng cho tr thơ.

Và tr
thơ thì không thích đi chác. Tr thơ x tng múi bưởi ngt đem chia st cho bn bè. Đêm đêm khi đói bng tr thơ đến trước cng nhà bn, huýt sáo ra hiu ri xúi bn xin m vài đng đ hai đa dt tay nhau ra ch ăn chè đông sương. Tr thơ, thường là mt k hào hoa, đôi khi phi làm hành kht... “đi hip”, nhưng chng bao gi là mt nhà doanh thương mi bn.

ến nay, khi đã ln, tôi vn còn là mt k hành kht hào hoa và cũng là mt khách hào hoa... kht thc).

... V
ườn nhà đến mùa trăng, tôi b quên vườn. Vì mt ngày l Trung thu tưng bng đang được t chc trường hc.

Tr
ường nm bên b sông, năm y thay vì phát quà bánh Trung thu chán phèo như thường l, thy giáo dy môn s ký đ ngh dng li mt chiến tích lch s oai hùng trên sông: Hưng Đo Vương đi thng Ô Mã Nhi. C trường bn rn tp dượt liên tiếp my ngày. Áo mũ xênh xang, gươm giáo sơn phết hoa hòe, pháo khói màu cũng xoay được đ c. Ông hiu trưởng chy đi thuê my chiếc đò, thy giáo lt li cun Vit Nam s lược ca c Trn Trng Kim đ tìm thêm vài chi tiết.

Th
ế ri chiu mùa thu hôm y, nước sông Hương gn sóng, là Bch Đng Giang dy sóng.

Đáng bu
n thay, tôi b xếp vào phe quân Tàu, li phi th vai Ô Mã Nhi mi chết ch. Ti được làm quân Vit, bây gi đang hn h múa tay múa chân hăng hái xung thuyn b sông bên kia. Cái thng bn cùng lp được vinh d và may mn làm Hưng Đo Vương lăng xăng sa râu sa nón, tay cm kiếm g hng chí vung vy.

Quân tàu phù nh
ư bn tôi thì ngi trên đò mt mày ru rĩ, nhng b mt bôi phn v râu khi méo xo bt mãn trông như nhng thng h. Chưa ra quân mà biết chc đã thua trn ri, làm sao cãi li lch s được.

Bên kia b
, đi quân Vit đã t t chèo đò tách bến, “khí thế” coi dũng mãnh gm. Quân Tàu chưa chi mà đã thy bn rn tay chân. Tôi phi vén cái mt n Ô Mã Nhi lên mt chút, hp mt miếng “bia lây” đ lên tinh thn, ri thúc hi “quân lính” chèo thuyn xung phong. Đúng như chương trình, bn tôi được tn công tưng bng mt lúc, Hưng Đo Vương ra lnh lui binh đ d đch. Quân đch chèo đò ti mt quãng, ri thi nhau m ĩ la hét thách thc quân Tàu đui theo.

Tôi đang ng
n ng. Tiếng thy giáo c vn đang chy dc theo trên b sông gân c trong máy phóng thanh:

- Đu
i theo đi... Còn ch gì na?

“Phó t
ướng” ca tôi, mt thng chuyên môn đng nht v Vit s, lên ging “quân sư” ngăn cn:

- Đ
ng di. Coi chng trúng kế, ti nó d mình đến khúc sông có đóng cc st đ phc kích đó.

“Ô Mã Nhi” b
c mình, càu nhàu:

- Ai mà không bi
ết. Nhưng thy đã dn mình là phi đui theo đ ti nó bao vây bt sng. Làm sai chương trình là ch nht b cm túc lin.

Th
ế là quân Tàu cũng phi chèo đò đui theo, du biết trước là s đi vào “ca t”. Khi nhng chiếc đò ca hai phe chm sườn vào nhau, mt tiếng pháo hiu n vang cùng lúc vi tiếng reo hò “Sát Đát! Sát Đát!” inh i. Quân Vit ti tp nhy qua thuyn bn tôi, vung gươm sát pht. Đã được lnh trước, ti tôi chưa xáp trn mà đã phi buông gươm gi v lăn ra chết.

“H
ưng Đo Vương” hùng h nhy ti trước mt tôi, đnh đánh bay thanh kiếm g, nhưng hn đánh trt vào cườm tay tôi mt cú đau điếng. Tôi cáu sườn vung mã tu qut vào ng quyn hn mt cái “cåp”, thng nhóc ngã lăn ra. Kêu oai oái mà chng thy thng lính hu nào thèm đ dy. Quân Tàu thy ch tướng đt ngt phn công mt cách lý thú v tay khoái trá reo hò ri lượm gươm giáo lăn vào chiến đu. Thế là sai hn vi chương trình, quân Tàu gi đây li sp thng thế.

Quan khách (trong đó, tr
i ơi... có ông hiu trưởng!) đang đng trên b chc ngc nhiên lm. Tôi li nghe tiếng thy giáo khàn ging la hét:

- Ô Mã Nhi! Mi làm gì kỳ v
y? Bn mi mau vt gươm đu hàng... nhy xung sông làm b chết mau lên!

Th
ng phó tướng ca tôi li lên ging... “‘Tam Quc Chí”:

- Mi đ
ng thèm nghe. Tướng đã ra quân có khi không thèm tuân mnh vua!

Tr
i ơi, tôi phi làm sao đây? Mt bên là thy giáo c bt đu hàng khi mình đang sung sc như cp d, mt bên là tên quân sư qut mo vi by lính c mun chong nhau mt trn tn tình ri ra sao thì ra...

“H
ưng Đo Vương” bây gi mi lm cm bò dy được mt tay nn bóp ng chân, xung ging năn n vi tôi:

- Thôi mi ch
u thua đi. Không c hai đa đu b pht hết.

Tôi đành ph
i nghe theo li nó. Không tuân mnh vua thì chưa biết sao ch cãi lnh thy thì m đòn là cái chc... Và kết qu trn đánh đúng theo như lch s, quân Tàu lp b bt sng, lp chết trôi đy sông, ch có tên phó tướng ca tôi là cng đu hơn c, hn bc tc đòi nhy xung sông “tun tiết” (nhưng tôi biết hn s bơi mt mch ln trước lên b sông, ch đang có hàng bán xi- rô và đá chanh mui).

... Tôi v
đến nhà khi tri đã ti. Mâm c Trung thu đã được bày ra trước sân, bánh nướng, bánh do, trà Tàu... Bà ngoi tôi cùng my ông cu, bà dì ngi trm ngâm trong vườn, mi người đu nhìn lên tri thưởng trăng.

Trăng đêm nay s
ương đy vng vc, loang loáng trên sân làm tri có v như mt sm mai còn nm trong sương ch không phi là đêm.

Tôi không thích nhâm nhi trà Tàu. Tôi l
i thi đi quanh qun trong sân đ thích thú nhìn thy bóng mình chp chn đi theo dưới đt.

Tôi nhìn trăng và cũng th
y trăng đi theo tôi. Tôi đi ti đi lui khp c, va đi va nhìn lên tri, đi đâu tôi cũng thy trăng chm rãi theo mình. (Ước gì sut đi tôi được sng gn bên trăng xanh bình yên đó nh).

M
t ngn gió t đâu trong đêm thi hơi mnh làm cây lá chp chn lung lay. Dì N. kh kêu lên vi tôi:

- Tr
i ơi, cháu nhìn lá rơi kìa. Coi ti nghip và đp không?

Không, tôi không th
y đp gì c. Hi đó, tôi chưa biết nhìn lá, chưa biết thương màu lá, chưa biết bun cho đi lá.

* * *

Khi bi
ết thương màu lá, là biết mình đã ln.

Tôi đã l
n. Nhưng không phi t tn nh nhàng ln lên trong khu vườn đa đàng, mà ln lên trong gió cát bi mù gia dòng đi lang bt. Tôi đã qua tui hai mươi, không phi qua trên hai tay chăm sóc ca m hin, mà qua sut hành lang trc tr ca cuc đi hai mt di la.

Tôi đã l
n... và tôi đã tr v. Không còn tui nh đ leo hái nhng trái bàng cho hàm răng nhai ngon, mà gi đây, sut bui chiu tôi thn th lng ngm tàn lá thay màu. Trên cùng mt khóm cây, trên cùng mt chiếc lá, mà nhng màu sc đã dn đi thay khác bit. Đến mùa lá rng, mùa thu, ch còn mt chút màu xanh non di trên cành, lm tm l loi trong màu nâu, màu vàng, màu đ sm và màu chết úa... nhng màu sc sng đng kỳ diu ca loài cây chan hòa tan loãng trong nhau, mt mình nhìn chăm tht lâu, mình s thy nhòa đi sau màn l mng c mt màu lá xôn xao rung đng, t đó, có l mình mi biết thích nhng bc tranh phong cnh tuyt tác ca Monet, vì trong nhng tng màu nht nhòa đy ánh sáng chan cha vi nhau đó, đã biến hình vĩ đi, đã gi hng ln lao cho tâm hn mơước cùng thm hòa vi thiên nhiên ngun đp vô ngn ca trái đt. T đó, có l mình mi bi hi day dt hơn vì mt câu thơ ngn mơ màng: Rng phong thu đã nhum màu quan san...

T
đó... T lúc biết thương màu lá, là cho dù vào mt đêm thu, trăng có rc sáng trong lành vn không còn tìm được chú Cui ngi gc cây đa, ch Hng cũng không thy đâu trên tri. Mà ngay dưới trn gian này... ôi thôi, biết bao nàng Hng Nga c ln lượt thay nhau cười ct đi mình, không chu múa khúc Nghê thường mà ch gim nh gót chân vào lòng mình nhói đau ri tung bay mt hút.

T
lúc biết thương màu lá, là không còn rước đèn kéo quân đi trong sân hn nhiên hát bài “Tết Trung Thu rước đèn đi chơi...”, mà ch vang vang thăm thm trong tim nhc khúc âu su ca Đoàn Chun. “Thu đi cho lá vàng bay... lá rơi cho đám cưới v. Ngày mai người em nh bé... ngi trong thuyn hoa... tình duyên đành l...” và cho dù lá không rơi, đám cưới cũng v. Nhng hôn l chng đi mùa thu hay mùa xuân, nhng đám cưới choàng áo cô dâu cho nhng người em nh bé ca mình hết em này đến em khác mà mình sut đi làm chú r vi my ngn đèn đêm vt vưởng.

(Ch. c
a tình đu th trn Bun Muôn Thu; L. ca ging đường và thư vin mà có ln chúng ta vào đó không phi đ tìm sách đc, chúng ta lt tng trang sách ca hn nhau; V. ca nhng xoa du s chia trong mt thi lo âu bt trc... Và trên hết, sau hết, tôi biết trước rng mt ngày kia, N. s b gãy ngn c chong chong ca em đ quên tt c mà an lòng qua cu, ri có l tôi s mt ln v đó, mt mình đi qua cây cu nh ca em, kh hát bài ca ca mt nhân vt trong đi Tam Quc: “Cưỡi la qua cu nh... thương tiếc khóm mai gy...”. C N. na, cô bé đôi khi kéo dài “gi ra chơi” cho đến chiu ti, cũng có ngày em s quên lược gương b rt đâu đó vào mt thu nào, vào mt ngày nào, vào mt túi áo nào, đ nhn vàng thay cho nhn cũ bc màu thô sơ).

Thôi... m
t li ca đã kéo tôi đi quá xa ri. Bây gi tôi xin tr v trong khu vườn, vườn tôi hay vườn nhà ai cũng được.

N
a đêm trăng, có nhiu bn hu. Mi người đu đã ln, rượu và đ nhu thay cho bánh trà. Quỳnh hoa lan hương thoang thong, rượu Bách Nht say ngt ung mm môi. Người xưa Thu m Hoàng Hoa tu, ngày nay, tôi được ung mt chai la ve trong bu không khí thân ái này là cũng tha mãn lm ri.

Tôi và ng
ười thiếu n đi xa dn tiếng nói chuyn cười đùa ca người khác. Tôi và nàng đng trước mt hòn non b, lng l ngm cnh núi non sông nước thu nh li như mt chiếc hp, mà vn gi lên c mt bu tri bao la. Nhng hòn đá chng cht bên nhau, lâu ngày mc đy rêu xanh, có nhng hc nh, có nhng lùm cây trông không khác gì mt hoang đo thc s, có vài mô hình gi làm con đò neo bến, có c lão già ngi câu cá. Mt chút đt đá, mt chút cây c, mt chút nước hòa hp khéo léo trong mt không gian nh, ch thi gian dn qua, đến đêm nay trong màu trng bàng bc biến thành c mt vũ tr có linh hn, mt thế gii xa lánh tt c phin mun đ dành riêng cho ai đó.

Nh
ưng không dành riêng cho tôi và người thiếu n. Vì khi tôi ch tay vào mt tch cc nm sâu trong núi, và hi:

- Em có thích
đây vi anh không?

Thi
ếu n ht mái tóc bi ri che lên má, nhưng đã mm cười lc đu. Thế là t đó, tôi biết tâm hn tôi và người thiếu n, dn dà s chia xa. Mi chuyn s tr nên đơn gin và trn vn t mt cái gt đu. Nhưng vì mt cái lc đu, tôi s tr thành mt con nga chng lưu lc, mãi mãi rông chy hoang đàng.

Tôi bi
ết. Du nàng thường thích nhng vòng khói, và tôi đã thi c triu vòng khói thuc đeo vào tay nàng, nhưng nhng vòng khói trng my sm bay loãng, tan tành ri hoàn toàn mt bit khi đi nàng. T đêm y, c nàng và trăng đu lc đu vi tôi. T đó, tôi sng quay cung dưới mt tri đ la. Tôi đã đ trí khôn đ biết rng không phi mình đi đâu trăng cũng đi theo, trăng li muôn đi vì tiếng nói lnh nht ca nàng và mình thì c ra đi, ra đi đi mãi mãi. (Ôi, thế thì có trí khôn làm chi).

M
i người thy đó. Đng biết thương màu lá, hãy ham h nhai ly trái ngon, nut cho hết v ngt di kh. Ch đng rng rãi tình cm, thương cho ngn lá yếu đui hay tan tác trong vòm tri hoang mang trăm li.

Nh
ưng tôi đã trót là mt người nhit tình rng ln